Ơn Gọi Thánh Hiến: Hành trình niềm vui, giản dị và hy sinh theo gương Thánh Phanxicô Assisi
Mỗi khi nhắc đến đời sống tu trì, nhiều người thường đặt ra câu hỏi thầm kín: “Liệu sống thánh hiến có hạnh phúc không?” Câu chuyện của Thánh Phanxicô Assisi chính là lời đáp thiết thực và tuyệt đẹp cho thắc mắc ấy. Qua cuộc đời của ngài, Thiên Chúa mời gọi mỗi Kitô hữu bước vào sự giản dị, hy sinh nhưng tràn ngập niềm vui vĩnh hằng, niềm vui được sống thật gần bên Chúa.
Sinh trưởng trong một gia đình giàu có và quyền lực, thuở thiếu thời, Phanxicô sống giữa nhung lụa xa hoa với đầy đủ những gì tiện nghi nhất. Nhưng dù hưởng thụ mọi điều trần gian có thể tặng ban, tâm hồn ngài vẫn luôn thao thức một niềm khao khát sâu xa— khao khát niềm vui hoàn thiện hơn. Rồi một ngày kia, khi quỳ gối cầu nguyện trước tượng Chịu Nạn trong ngôi nhà nguyện San Damiano, Phanxicô được chính Chúa nói với ngài:
“Phanxicô, con hãy sửa chữa ngôi nhà của Ta đang dần mục đổ.”
Ban đầu, chàng thanh niên đơn sơ nghĩ Thiên Chúa muốn mình xây dựng lại nhà nguyện ấy, nhưng sâu xa hơn, Chúa đã kêu gọi ngài tái thiết Giáo Hội, làm chứng bằng chính đời sống thánh hiến nghèo khó đầy yêu thương của mình.
Vị thánh Assisi đã đáp lại tiếng gọi ấy cách dứt khoát, mạnh mẽ. Ngài thực hiện điều mà Chúa Giêsu từng mời gọi chàng thanh niên giàu có:
“Nếu anh muốn nên hoàn thiện, hãy đi bán hết những gì anh có mà cho người nghèo, rồi hãy đến theo Tôi.” (Mt 19,21)
Ngài đã dấn thân trọn vẹn trong tinh thần ấy, từ bỏ hoàn toàn tài sản, quyền lợi, địa vị mà thế gian ngưỡng mộ. Y phục giản dị, cuộc đời đơn sơ, Phanxicô sống giữa thế gian nhưng hoàn toàn tự do với những ràng buộc vật chất.
Giữa sự khó nghèo đó, chính Phanxicô tìm thấy niềm vui trọn vẹn và sâu xa chưa từng trải nghiệm trước đây trong cuộc sống sung túc. Niềm vui của ngài không xuất phát từ giàu sang, tiện nghi vật chất, nhưng khởi nguồn bởi sự gần gũi mật thiết với Chúa qua đời sống giản dị, đơn sơ. Đi bất cứ đâu, ngài đều lan tỏa niềm vui chân thật, yêu thương và cảm tạ Chúa qua mọi tạo vật lớn nhỏ quanh mình. Ngài gọi mặt trời là “người anh”, mặt trăng là “chị hiền”, muôn chim muông cỏ cây là những anh chị em sống chung một mái nhà lớn mà Chúa Cha ban tặng.
Cuộc sống thánh hiến ấy không thể tách rời khỏi hy sinh, nhưng chính hy sinh ấy làm cho niềm vui trở nên viên mãn. Phanxicô sẵn sàng chịu đựng những hiểu lầm, bị coi là điên khùng và lập dị, nhưng chẳng bao giờ ngài buông bỏ hành trình theo Chúa. Chính trong sự hy sinh quên mình ấy, Ngài cảm nhận cách thấu đáo tình yêu vô cùng lớn lao mà Thiên Chúa dành cho mình và nhân loại. Con đường từ bỏ bản thân hóa ra chẳng cay đắng hay buồn tủi, mà đầy những phút giây hạnh phúc khi sống gần bên Thầy Giêsu.
Và từ chính niềm vui, nét giản dị cùng khả năng hy sinh quên mình ấy, Thánh Phanxicô Assisi đã đặt nền móng vững chắc để lập nên dòng Anh Em Hèn Mọn, cộng đoàn những người dấn thân theo Chúa cách trọn vẹn trong sự khó nghèo, khiêm hạ và yêu thương tuyệt đối.
Hành trình cuộc đời Thánh Phanxicô Assisi chính là câu trả lời đầy cảm động và thuyết phục cho câu hỏi ban đầu:
“Sống thánh hiến có hạnh phúc không?”
Ngài đã chứng minh rằng, khi tâm hồn con người bỏ mọi sự mà gắn bó vào Chúa Kitô, niềm vui tuyệt đối, trường tồn sẽ tỏa sáng. Ơn gọi thánh hiến, do đó, chính là niềm vui sâu xa, niềm hạnh phúc tràn đầy khi hồn xác gắn kết mật thiết cùng Thiên Chúa là nguồn mọi sự tốt lành.

